Không cần đi tìm “minh chủ”
Trần Thanh
Trước đây, trên diễn đàn Phố Nắng, đã có người đề xướng việc phải đi tìm một “minh chủ”, để làm tổng thống nước Việt Nam trong tương lai và để lãnh đạo toàn dân trong và ngoài nước đánh bại bọn việt gian cộng sản. Sau nhiều màn thảo luận và rất nhiều ý kiến, ý cò thì ông bác sĩ Hoàng, chủ diễn đàn Phố Nắng Cực đã đề cử khoa học gia Dương Nguyệt Ánh vì những lý do sau đây:
- Bà Ánh là người tài đức, có lập trường chống cộng vững chắc
- Bà Ánh là người có ngoại hình …. đẹp!
Sau đó, hình như có người cũng đã tiến cử bà Ðỗ Thị Thuấn, chủ nhân tờ điện báo Ánh Dương với những lý do tương tự. Chưa hết, cũng có người đề cử bà bác sĩ Thanh ở Canada, cũng với những lý do tương tự! Nói chung, ba ứng cử viên tổng thống trong tương lai đều là nữ, chưa bao giờ chúng ta thấy phụ nữ Việt Nam đắc thời như bây giờ!
Những người ủng hộ bà Thuấn đưa ra những lý do khá vững mạnh như sau:
- Bà Thuấn là người có học thức, có bằng cao học điện toán
- Bà Thuấn nói thông thạo hai ngoại ngữ Pháp và Mỹ. Tiếng Pháp của bà Thuấn thì chắc chắn là giỏi rồi vì bà đã từng đi du học bên Pháp và thường đàm thoại bằng tiếng Pháp với ông …. Nguyễn Chí Thiện, được học hỏi thêm tiếng Pháp nơi ông Thiện! Trong khi đó, hình như khoa học gia Dương Nguyệt Ánh không biết nói tiếng Pháp!
- Bà Thuấn là phó tiến sĩ (cao học điện toán), kiêm luôn nhạc sĩ, ca sĩ, thi sĩ, văn sĩ, họa sĩ, ngâm sĩ ..v..v.. Nói chung bà là người rất đa tài. Ở trên đời này có bao nhiêu cái “sĩ” thì bà ta có đủ hết cả! Chắc hẳn nhiều người đã được thưởng thức các bản nhạc do bà Thuấn sáng tác, đa số phổ từ thơ của Hà Huyền Chi và do chính bà Thuấn cất giọng oanh vàng hát. Ngoài ra, bà đã vẽ một số tranh và có tài sáng tác thơ lẹ như chớp, “đấu thơ” với nhiều người trên internet. Nếu ai chưa được hân hạnh biết đến các tài năng của bà thì cứ vào tờ điện báo Ánh Dương thì sẽ rõ!
- Về nhan sắc thì bà Thuấn, nếu so với bà Dương Nguyệt Ánh thì “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”, đâu có thua kém gì!
Những người ủng hộ bà bác sĩ Thanh cũng đưa ra những lý do khá mạnh, chẳng hạn như bà Thanh có hai ba cái bằng tiến sĩ về y khoa. Bà Thanh ở Canada, chắc cũng nói giỏi hai ngoại ngữ Anh và Pháp vì đây là hai ngôn ngữ chính của quốc gia này. Chỉ có một điều, có lẽ là yếu điểm của bà Thanh, đó là, một số người chê bà Thanh là bị …. khùng! Họ thường gọi là bà Thanh “khùng”! Không biết sự thật như thế nào? Về nhan sắc thì bà Thanh cũng thuộc loại “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”, hoặc “mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da”, không thua kém bà Dương Nguyệt Ánh đâu! (cách đây 60 năm) Nếu thua thì có lẽ bà Thanh thua ở chỗ bà không may mắn có một trung tâm băng nhạc đứng phía sau, dùng ống đu đủ bơm thổi cho mau nổi tiếng!
Ðó là những ý kiến đang thảo luận sôi nổi trên diễn đàn Phố Nắng và tại các quán cà phê, các quán nhậu thịt chó vỉa hè tại Ngã Ba Ông Tạ ở Sài Gòn.
Tuy nhiên, trong phạm vi bài viết này, chúng tôi mạn phép đưa ra một vài ý kiến:
1. KHÔNG CẦN ÐI TÌM “MINH CHỦ”. Vì những lý do sau:
Trước tiên, chúng tôi thấy, đi tìm minh chủ là một quá trình làm việc lộn ngược. Khi xây một cái nhà, đầu tiên chúng ta phải xây móng nhà chớ không thể nào xây cái mái nhà trước tiên. Sau khi đã xây được cái móng nhà vững chắc rồi, chúng ta mới làm nền nhà, rồi xây tường, dựng kèo cột và sau cùng mới làm cái mái nhà. Khi nhìn vào một căn nhà, ai cũng nhìn thấy cái mái nhà trước tiên. Nó tượng trưng cho “minh chủ” nhưng nó phải ra đời sau cùng và nó do cái nền nhà đẻ ra.
Cái nền nhà tượng trưng cho phong trào cách mạng của quần chúng và chính các “minh chủ” thoát thai từ những phong trào cách mạng đó. Khi chưa gây dựng được phong trào cách mạng thì chúng ta có đốt đuốc bảy ngày, cũng không bao giờ tìm thấy “minh chủ”. Ngược lại, một khi đã có các phong trào rồi thì tự nhiên sẽ có minh chủ. Thời thế tạo anh hùng chớ anh hùng không tạo ra thời thế. Anh hùng có thể tác động vào thời thế, nhưng một khi thời thế đã chấm dứt thì vai trò của anh hùng cũng tự động chìm vào quên lãng.
2. Bất cứ người nào cũng có thể là minh chủ.
Ðúng vậy, và tại sao tự mỗi người chúng ta không dám nghĩ mình sẽ là một minh chủ, hoặc khiêm tốn hơn là nhóm trưởng của một nhóm đang đấu tranh nào đó? Nếu thu gọn hơn nữa thì tại sao ta không phải là “minh chủ” của chính bản thân ta? Chúng ta phải có sự tự tin. Nếu cứ vong thân vào người khác thì có khác gì tự ví mình là nô lệ, sinh ra để làm nô lệ, để làm thân trâu ngựa cho kẻ khác cưỡi? Một người lãnh đạo không nhất thiết phải là người có bằng cấp cao như bác sĩ, tiến sĩ, giáo sư, luật sư. Chúng ta đã chứng kiến rất nhiều “sư” và “sĩ” tốt nghiệp ở hải ngoại hẳn hoi mà tình nguyện đi đổ bô cho những thằng đầu gấu việt gian cộng sản, mà trong số bọn chúng, nhiều thằng chưa học hết bậc tiểu học! Thằng Hồ Chí Minh nó học tới lớp mấy mà nó đã đè đầu cả dân tộc Việt Nam hơn nửa thế kỷ nay?! Thậm chí khi nó chết rồi mà rất nhiều người còn sợ bóng vía của nó, thờ nó còn hơn thờ đức Trần Hưng Ðạo!
Và cũng chính vì đã mang sẵn dòng máu nô lệ trong người cho nên một số kẻ trí thức khoa bảng đã tự coi cả dân tộc Việt Nam như một CON NGỰA cần phải có một ông CHỦ NGOẠI BANG nào đó ngồi trên lưng! Những kẻ “đấu tranh” này lúc nào cũng lấm lét nhìn ông chủ Mỹ, chờ mong ông ta “bật đèn xanh” thì mới dám lên tiếng …. chửi cộng sản! (chỉ chửi thôi nhé!) Nếu không cầu mong vào ông chủ Mỹ thì những kẻ này cũng chắp tay vái lạy các ông chủ khác như Anh, Pháp, Ðức, Nhật Bản ..v..v.. Trong khi đó, ÔNG CHỦ THỰC SỰ và quan trọng nhất, SẼ LÀM NÊN ÐẠI CUỘC chính là 90 triệu dân Việt Nam trong và ngoài nước thì không bao giờ bọn này thèm nghĩ tới. Bụt chùa nhà không thiêng là như vậy!
Một ví dụ rất đơn giản, có thể giúp chúng ta thấy được sự ngu dốt của những kẻ đã bị mang dòng máu vọng ngoại rất nặng. Chẳng hạn như một người đang bị bệnh. Nếu chữa theo phương thuốc dân tộc cổ truyền thì chỉ cần một củ gừng, vài tép tỏi, một bụi xả nhổ vội sau nhà, cạo gió, cắt lể là xong ngay. Nhưng đối với kẻ vọng ngoại, tôn thờ hàng “ngoại” thì nhất định họ phải đi tìm mua cho được những viên thuốc được sản xuất từ các nước như Mỹ, Anh, Pháp, Ðức thì uống mới hiệu nghiệm! Sự tốn kém có khi lên đến hàng trăm lần mà chưa chắc đã khỏi bệnh!
3. Ý KIẾN THÉC MÉC:
-Không nên “đánh phá” tất cả những tổ chức/cá nhân đang “đấu tranh”(???) vì làm như vậy tức là tiêu diệt hết “minh chủ”, lấy ai ra làm lãnh đạo nữa?
TRẢ LỜI:
Ðây là quan niệm hết sức sai lầm. Chúng ta cần phân tích từng điểm một:
- Trong thời buổi mà vàng thau lẫn lộn, giả sử tỷ lệ vàng chỉ có 10%, thau 90%, và chúng ta sàng lọc, loại trừ thau ra thì đó là việc đáng hoan nghênh chớ tại sao lại gọi là “đánh phá”?
- Khi các bạn nhận được những tờ giấy quảng cáo thương mại gởi tới nhà, ví dụ như 100 tờ quảng cáo về đủ loại mặt hàng và các dịch vụ thì các bạn có tin liền những tờ quảng cáo đó hay không? Chắc chắn các bạn sẽ sàng lọc, may ra chỉ chọn khoảng 2% những gì mà bạn tin là “thứ thiệt” hoặc đôi khi các bạn ném toàn bộ xấp giấy quảng cáo vào thùng rác.
Tại sao các bạn làm như vậy? Bởi vì hầu như trong đời, ai cũng đều đã trải qua ít nhất một vài lần “kinh nghiệm đau thương” vì mua nhằm hàng dỏm hoặc dịch vụ dỏm, tiền mất tật mang! Các bạn sẽ nói rằng: – Buy one get one free hả? Tôi không bao giờ tin những thằng quảng cáo ba xạo, ở đời không có cái gì hoàn toàn là “free” hết!
Có khi nào những kẻ bỏ tiền ra in giấy quảng cáo lại lên tiếng trách móc những khách hàng rằng:
- Quý ông/bà không nên quăng những giấy quảng cáo của chúng tôi vào thùng rác. Chúng tôi đã mất tiền bỏ ra để in giấy, phải thuê người đem đến tận nhà phát cho quý ông bà. Vậy mà quý ông bà lại …. “đánh phá” và vô ơn với chúng tôi bằng cách quăng hết toàn bộ giấy quảng cáo của chúng tôi vào thùng rác!
Những người khách hàng sẽ trả lời rằng:
- Xin thưa với quý ông bán hàng, thời buổi vàng thau lẫn lộn, gạo châu củi quế, buộc lòng chúng tôi phải sàng lọc rất kỹ. Có nhiều cái quảng cáo bề ngoài rất ngon nhưng thấy vậy mà không phải vậy, đâm đầu vào thì chết!
Một điều rất oái oăm là đa số chúng ta đều tỏ ra rất khôn ngoan, lão luyện, chín chắn trong lãnh vực quảng cáo thương mại thì lại hết sức khờ dại và hầu như không đề phòng trong lãnh vực chính trị! Nếu chịu khó suy nghĩ và so sánh thì chúng ta sẽ thấy rằng lãnh vực chính trị nó cũng vận hành và có những quy luật …. điếm, lưu manh giống y chang như trong lãnh vực thương mại! Và thậm chí chúng ta có thể nói rằng trong lãnh vực chính trị, chúng ta phải sàng lọc kỹ hơn rất nhiều mới tránh được mọi tai họa. Nếu chúng ta bị lừa khi mua một sản phẩm dỏm, chúng ta chỉ bị mất một món tiền và chúng ta có thể làm ra những món tiền khác để bù vào. Nhưng trong lãnh vực chính trị, khi bị trúng quả lừa, đôi khi hàng trăm ngàn người bị toi mạng! Sự thiệt hại nào to lớn hơn? Một khi mạng sống đã bị mất rồi, đâu có tiền bạc nào có thể làm cho những người chết được sống lại? Ví dụ như quả lừa Cải Cách Ruộng Ðất và biến cố Mậu Thân tại Huế..v..v..
Chúng ta hãy thử điểm qua những “sản phẩm” quảng cáo chính trị sau đây ở hải ngoại và có thể tuyển lựa được một “minh chủ” nào hay không, hay tất cả chỉ đáng quăng vào sọt rác:
- Nguyễn Xuân Vinh, Nguyễn Văn Canh, Bùi Diễm, Nguyễn Khánh, Nguyễn Hữu Chánh, Ðào Minh Quân, Phan Văn Song, Trần Thanh Hiệp, Nguyễn Bá Cẩn, Lê Minh Ðảo, Lý Tòng Bá, Lý Thái Hùng, Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Chính Kết, Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Xuân Ngải, Alibaba, Ðỗ Thị Thuấn, Chu Tất Tiến,Trần Phong Vũ, Phan Nhật Nam, bác Hồ Ai Da,Nguyễn Gia Kiểng, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Nguyễn Minh Cần, Ðinh Xuân Minh, Ðỗ Hoàng Ðiềm, Lý Thái Hùng, Hoàng Cơ Ðịnh,Trần Xuân Ninh, Bùi Kim Thành …v..v… (còn nhiều nữa)
Và những nhân vật quốc nội:
- Trần Ðộ, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, Ðỗ Nam Hải,Trần Anh Kim, Phan Văn Lợi, Nguyễn Khắc Toàn, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự, Lê Hồng Hà, Nguyễn Ðan Quế, Thích Quảng Ðộ ..v..v..(còn nhiều nữa)
Giả sử quý vị tuyển chọn được một trong những nhân vật nêu trên và cho người đó xứng đáng là “minh chủ” thì hãy nêu ra những ưu điểm của họ ở chỗ nào, vì dân vì nước ở chỗ nào, khiến cho quý vị đi đến quyết định tuyển chọn họ? Dưới cái nhìn của chúng tôi, toàn bộ những kẻ nêu trên chỉ là những thành phần lưu manh chính trị, đối lập cuội, đấu tranh dỏm, đón gió trở cờ, thành phần cơ hội chủ nghĩa đi đổ bô cho bọn giặc! Bọn chúng cũng không khác gì những tờ giấy quảng cáo thương mại được phát tận nhà chúng ta, chỉ tổ làm chật thêm thùng thư và mất công để chúng ta quăng vào sọt rác.
Nói một cách ngắn gọn cho điểm (3) này: tất cả những tên ÐẦU SỎ, kể cả bọn lợi dụng tôn giáo mà chúng tôi đã lên tiếng tố cáo và phê phán, cả hải ngoại lẫn trong nước, cứ cho tối đa là khoảng BA TRĂM TÊN. Nếu so với tỷ lệ dân số 90 triệu dân thì chỉ là một con số rất nhỏ. Ðừng lo bị mất hết … “minh chủ”, không có người lãnh đạo đất nước! Nhân tài của chúng ta nhiều lắm, họ chưa xuất hiện hoặc đang hoạt động âm thầm. Giả sử có ba ngàn hoặc ba chục ngàn tên điếm chính trị thì dứt khoát chúng ta phải quăng bọn chúng vào sọt rác như quăng những tờ giấy quảng cáo vậy. Ðó không phải là “đánh phá” mà trái lại, là những biện pháp dọn dẹp vệ sinh cần thiết. Khi đi ỉa, bắt buộc chúng ta phải chùi đít. Không có ai điên rồ để nói rằng hành động chùi đít là hành động …. đánh phá cơ thể!!!
Nếu ai trong chúng ta cũng có ý thức chính trị cao và lập trường vững vàng thì cái chế độ việt gian cộng sản đã tiêu tùng từ lâu rồi và chúng ta đâu phải bị lao đao, khốn đốn như ngày hôm nay?
4. Ý KIẾN THÉC MÉC:
-Ba trăm vị “minh chủ” nói trên, cứ cho là họ đấu tranh cuội đi nhưng ít ra trong cái cuội của họ cũng có những lời chỉ trích chính quyền cộng sản và những hoạt động nhằm lật đổ chính quyền cộng sản, như vậy là họ đang làm suy yếu kẻ địch, chúng ta phải cám ơn họ chứ tại sao lại “đánh phá” họ?
Ví dụ như đảng Việt Tân đã từng cử cán bộ về Việt Nam hoạt động để lật đổ chính quyền. Cán bộ bí mật của họ lén chụp hình cửa khẩu Mộc Bài và tòa lãnh sự Mỹ thì bị công an bắt. Cán bộ của họ cũng bị công an việt cộng bắt quả tang ngay tại phi trường vì đã “bí mật” đem theo một khẩu súng lục ám sát với 13 viên đạn! Báo công an của việt cộng đã lên án đảng Việt Tân rất gay gắt, chúng ta không thấy hay sao?
Ông Bùi Tín đã chỉ trích chính quyền cộng sản rất thẳng thừng và gay gắt. Ông ta đòi thay thế 15 tên đầu sỏ trong bộ chính trị để đem lại hạnh phúc ấm no cho toàn dân, chúng ta không thấy hay sao?
Ngài Thích Quảng Ðộ đã kêu gọi toàn dân “biểu tình tại gia – bất tuân dân sự”, làm cho chính quyền cộng sản “vô cùng sợ hãi”(?), chúng ta không thấy hay sao?
TRẢ LỜI:
Tất cả những cái gọi là “đấu tranh” của những tên điếm đàng, cò mồi chính trị đều làm lợi cho bọn việt gian cộng sản chớ không phải là làm suy yếu bọn chúng. Mục đích của việc đấu tranh dỏm của bọn chúng là nhằm đánh lừa thế giới, làm cho thế giới tưởng rằng Việt Nam đang thực sự có đủ mọi thứ tự do, và đồng thời thu hút nhiều kẻ ngây thơ, nhẹ dạ bị cuốn hút vào những cạm bẫy của bọn chúng, nếu không bị mất tiền, mất tài sản thì cũng bị mất mạng!
Do đó, chúng ta đừng bao giờ ngu dại đi gắn huy chương cho những thằng điếm đàng, ăn cướp, và phong cho bọn chúng cái mác “ÐẤU TRANH”! Chính vì tự nhiên gắn cho bọn chúng cái nhãn hiệu “đấu tranh” thì những ai lên tiếng tố cáo, phản đối bọn chúng, liền bị chụp cho cái mũ “ÐÁNH PHÁ”!
5. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Ðã “đấu tranh” thì phải có khuyết điểm. Chúng ta phải rộng lượng tha thứ cho những nhà đấu tranh dân chủ khi họ phạm khuyết điểm. Nếu hơi một tý lại “đánh phá” thì tìm đâu ra “minh chủ” để lãnh đạo toàn dân chống bọn cộng sản?
TRẢ LỜI:
Câu số (5) liên quan đến câu (4). Tiền đề “đấu tranh” ở câu (4) đã sai rồi thì câu (5) cũng sai luôn. Chúng ta cần xác định lại một lần nữa: Bọn điếm chính trị không bao giờ và chưa bao giờ ÐẤU TRANH vì dân vì nước cả. Tất cả chỉ là đóng kịch để lừa bịp và đấu tranh cho cái …. túi tiền của bọn chúng mà thôi!
6. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Có chê bai thì phải có khen ngợi. Chê bai và khen ngợi là một cặp bài trùng luôn luôn đi kèm với nhau. Nếu một người chỉ biết chê bai mà không khen ngợi, chứng tỏ đó là kẻ hết sức hẹp hòi, ích kỷ và ác độc!
Ví dụ như chúng ta chê bai 10 tổ chức chính trị thì chúng ta cũng phải tìm cho ra 10 tổ chức chính trị nào đó để khen ngợi cho cân xứng, đó chính là định luật cân bằng!
Ví dụ như chúng ta chê bai ông Nguyễn Xuân Vinh 10 điểm thì ta cũng phải thấy ông ta có 10 ưu điểm nào đó chớ. Con người ta ai cũng có xấu có tốt, không lẽ chỉ toàn xấu hết?
TRẢ LỜI:
Ðây là ý tưởng trung dung, ba phải, trừ hao, ngu dốt, nếu đem áp dụng vào lãnh vực đấu tranh chính trị thì sai bét và đó là lý do vì sao trong suốt mấy chục năm qua chúng ta luôn luôn mắc mưu bọn cộng sản!
Bọn việt gian cộng sản là một khối TỘI ÁC RÒNG, là đối lực, đối trọng với toàn dân Việt. Bọn chúng là lửa, chúng ta là nước, hai cái là khắc tinh của nhau, đối chọi nhau và sẽ hủy diệt nhau nếu cái nào mạnh hơn hẳn. Ðã gọi là tội ác ròng thì hoàn toàn KHÔNG CÓ một chút THIỆN nào trong đó. Bọn chúng sinh ra đời để chuyên làm những điều ác, lấy sự tàn ác làm niềm vui thú, giải trí ở đời! Một người nếu có “tánh bản thiện” thì đã không bao giờ gia nhập cái tổ chức đảng Cộng Sản. Nếu lỡ có gia nhập thì sớm muộn gì họ cũng phải xin ra khỏi đảng. Những tên nào còn bám vào đảng tức là còn lợi dụng đảng như một phương tiện để làm giàu, để bóc lột dân đen, để hy vọng được hưởng những chức quyền, lợi lộc do đảng đem lại. Do đó, chúng ta có thể nói rằng tất cả bốn triệu tên đảng viên cộng sản đều có tội với dân tộc. Thằng lớn có tội lớn, thằng nhỏ có tội nhỏ, chớ không thể nói chỉ có 15 thằng trong bộ chính trị là có tội, còn lại đều là “đáng thương” vì “hoàn cảnh bắt buộc phải vào đảng”! Ðây là trò lý sự điếm đàng, lưu manh của tên đại ma đầu Bùi Tín, đang cố phổ biến rộng rãi trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại!
Tất cả các tổ chức đảng phái chính trị ma trơi đang mọc lên như nấm dại tại hải ngoại. Phải có tiền thì những loài ma trơi này mới hoạt động được và nguồn tiền đó chính là ngân quỹ MỘT TỶ ÐÔ LA của nghị quyết 36 của cộng sản. Nếu nhìn xa hơn thì chúng ta thấy rằng nguồn tiền đó xuất phát từ cộng đồng người Việt tại hải ngoại! Bọn việt gian cộng sản không làm ra đồng nào hết. Tự động chúng ta đã ngu si dại dột đem “cúng dường tam bảo” cho bọn chúng! Nào là đi du lịch, nào là gởi tiền về Việt Nam, nào là đầu tư vào Việt Nam, nào là đóng góp cho các tổ chức “từ thiện” giúp đỡ những “người nghèo”! Cuối cùng, tựa như cây vũ khí Boomerang*, khi chúng ta phóng đi thì cuối cùng nó quay lại điểm xuất phát để chém vào người đã ném nó!
Bọn việt gian cộng sản đã có một bảng giá mua bán đổi chác rất rõ ràng. Và chúng ta thấy hàng ngàn tên đã sắp hàng dài tựa như các con đĩ ở ngã ba Chú Ía hoặc ở bến Bạch Ðằng Sài Gòn để ra giá với chủ nhân ông việt gian cộng sản:
- Tôi đã từng là thủ tướng VNCH, là chủ tịch Hạ nghị viện, các đồng chí cần mua tôi với giá bao nhiêu? Bảo đảm tôi sẽ phục vụ tới bến vì tiếng nói của tôi cũng còn áp phê lắm. Tôi có thể lôi kéo được tối thiểu 500 cá nhân và đoàn thể!
- Chúng tôi đã từng là tướng/tá quân lực VNCH, các đồng chí cần mua chúng tôi với giá bao nhiêu? Bảo đảm phục vụ tốt từ A tới Z!
- Chúng tôi đã từng là dân biểu/nghị sĩ VNCH, là nhà văn nhà báo, là những nhà hoạt động chính trị thuộc đủ thứ mọi đảng phái. Các đồng chí cần mua chúng tôi với giá bao nhiêu?
- Chúng tôi là cựu tù chính trị đã ở tù từ 5 năm trở lên. Các đồng chí cần mua chúng tôi với giá bao nhiêu?
- Chúng tôi là bác sĩ, tiến sĩ, giáo sư, luật sư TỐT NGHIỆP TẠI HẢI NGOẠI, nói tiếng Anh như gió. Các đồng chí cần mua chúng tôi với giá bao nhiêu? Bảo đảm phục vụ chu đáo, chơi tới bến từ A tới Z, gồm đủ loại tiết mục liếm, bú, không thiếu thứ gì!
- Kính lạy các ngài, chúng con là chủ nhân, là giám đốc các trung tâm băng nhạc, là MC, là ca sĩ, nhạc sĩ, các ngài cần mua chúng con với giá bao nhiêu? Chúng con bảo đảm bú liếm rất ngoạn mục, không đẹp không ăn tiền, sạch sẽ từ đầu đến chân!
Tất cả những cuộc đi đêm này đã và đang diễn ra. Ðó là lý do vì sao chúng ta thấy nhiều tên trí thức nói chuyện chính trị rất ngu, nói cho có nói, nói theo đơn đặt hàng của bọn giặc! Bọn chó săn này đã ngậm miệng ăn tiền rồi, nếu phản phé, có thể bị ám sát hoặc giết!
Như trên chúng tôi đã phân tích, các tổ chức ma trơi nhiều như nấm dại, chiếm khoảng 90% thị trường chính trị tại hải ngoại. Trong tình hình như vậy mà chúng ta áp dụng định luật trừ hao 50% thì chúng ta sẽ đi từ chết tới bị thương! Cũng ví như khi chúng ta đi ra chợ trời ở bên Trung Cộng để mua hàng. Ví dụ một sợi giây nịt da mang nhãn hiệu Ý Ðại Lợi chỉ đáng giá chừng 10 đô nhưng thằng bán hàng lưu manh đã hét giá lên tới 1000 đô. Nếu áp dụng “công thức” trừ hao 50%, chúng ta trả giá nó 500 đô thì chúng ta lãnh đủ … búa tạ!
Do đó, trở lại với những tổ chức chính trị ma trơi, bọn chúng được nhào nặn ra là để nhằm lừa bịp những người ngây thơ và áp đảo tuyệt đối thị trường chính trị, tựa như những bãi mìn bẫy, dày đặc đủ loại mìn giết người. Bọn chúng gồm đủ loại, từ “chệch hướng” tới “đúng hướng”, từ tôn giáo “chính thống” tới tôn giáo quốc doanh. Những người dân đi “mua hàng” không lọt vào bẫy này thì lọt vào bẫy khác!
Bạn không thích phật giáo quốc doanh phải không? Ðúng rồi, phật giáo quốc doanh là của cộng sản, do mấy thằng Tuệ Sĩ, Trí Siêu đã đi đầu hàng giặc, cầm đầu. Ðó là nhóm Về Nguồn, xấu lắm! Xin giới thiệu với bạn, đây là tổ chức phật giáo … thứ thiệt, là loại “đúng hướng” chớ không phải chệch hướng đâu nghen! Các bạn nên theo thầy …. Quảng Ðộ là chắc ăn như bắp! Bảo đảm thứ thiệt!!!
Trong một môi trường chính trị mà bọn giặc đã cài cấy tới 90% những tổ chức ma trơi mà các bạn cứ đòi có khen thì phải có chê, chê 10 người thì phải khen 10 người thì chết đấy các bạn ạ!
Còn về cá nhân ông Nguyễn Xuân Vinh thì sao?
Chúng tôi đã phê bình ông ta là người tham danh, tham lợi cho nên mới bị bọn Việt Tân xỏ mũi, dắt đi như dắt một con bò. Ông ta lại tham quyền cố vị, dốt nát về chính trị mà lại thích làm “chủ tịt”. Ðó là chưa kể, trong quá khứ ông ta đã từng là kẻ hèn nhát, đào ngũ, vậy mà bây giờ lại hiên ngang đọc diễn văn nói về ý nghĩa ngày Quân Lực 19 tháng 6!
Tuy nhiên, để thể hiện sự công bằng như một số người đòi hỏi, có chê thì phải có khen, chúng tôi cũng đã cố tìm xem ông ta có những ưu điểm gì. Thì may quá, chúng tôi thấy ông có ba ưu điểm trong quá trình làm chủ tịch Tập thể Chiến sĩ VNCH:
- Ưu điểm một: Chủ tịch nuôi heo đất. Ông ta đã kêu gọi mọi người bỏ tiền để dành vào con heo đất để giúp các thương phế binh VNCH
- Ưu điểm hai: Siêng năng và thường xuyên đọc điếu văn. Các niên trưởng cấp bậc lớn từ đại tá trở lên, mỗi khi qua đời, thường được vinh dự “nghe” ông Vinh đứng bên quan tài đọc điếu văn!
- Ưu điểm ba: Ca ngợi “chiến thắng” của chúng ta. Ông Vinh đã ca ngợi rằng: Sau 34 năm mà vẫn còn có người mặc quân phục VNCH thì đó chính là “chiến thắng” của chúng ta!
Chúng tôi đã nhận định điều này trong bài “Hội chứng AQ”. Khi nhân vật AQ bị thằng du đãng tát một bạt tai thì anh ta mừng quá, tự cho là mình đã “chiến thắng”! Anh ta lý luận như sau: – Nó đánh mình tức là đánh bố chúng nó!
7. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Chúng tôi là những người có tấm lòng với đất nước. Chúng tôi rất muốn hoạt động chính trị, thành lập các tổ chức đấu tranh chống cộng sản. Nhưng chúng tôi cảm thấy nản chí vì có một số người cứ “đánh phá lung tung”, người nào họ cũng chê là “cuội” và tổ chức nào cũng bị họ chê là “cuội”. Vậy chúng tôi phải làm gì đây, không lẽ cứ nghe theo kế sách của thầy Quảng Ðộ là nằm dưới gầm giường trùm mền để “biểu tình tại gia”?
TRẢ LỜI:
Nếu quý vị thực sự là người hết lòng vì dân vì nước thì những lời chê bai không nghĩa lý gì hết. Những người chân chính không cần những lời khen và cũng chẳng thèm để ý những lời dèm pha chê bai. Ðúng ra, nếu những ai chê mà chê đúng và thật tình thì chúng ta càng mừng và cám ơn họ. Chúng ta cần những lời chê, tất nhiên đó phải là những góp ý xây dựng.
Quý vị cứ tưởng tượng, nếu quý vị thọc chiếc gậy tấn công vào một ổ rắn thì có phải là lũ rắn trong đó nó đồng loạt kêu la lên rằng:”Ô hay, sao ông này cứ đánh phá lung tung!” Ðã nói là ổ rắn thì chỉ toàn là rắn, chớ làm gì có con gà hay con thỏ nào sống trong đó? Sở dĩ chúng tôi tấn công, vạch mặt bọn cuội nhiều là vì chúng có nhiều, đơn giản thế thôi! Nếu chúng có 100 thằng thì chúng tôi vạch mặt đủ 100 thằng, mà có 1000 thằng thì vạch mặt đủ 1000 thằng. Chúng tôi không bao giờ vu cáo những cá nhân hoặc tổ chức đấu tranh chân chính. Do đó, nếu quý vị là “thứ thiệt” thì cứ yên tâm mà hoạt động. Cây ngay không sợ chết đứng.
8. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Chúng tôi thấy có nhiều cá nhân và tổ chức rất đáng để tuyên dương, ca ngợi. Con lân nó múa hay vì nhờ tiếng pháo, ca sĩ hát hay nhờ tiếng vỗ tay. Những nhà đấu tranh dân chủ cũng rất cần những sự “vinh danh” để làm cho họ lên tinh thần. Nhưng sao chúng tôi thấy quý vị quá keo kiệt, bủn xỉn trong lời khen mà rất hào phóng trong sự chê bai. Như vậy có phải là cách ứng xử hợp lý hay không?
TRẢ LỜI:
Trước hết, xin hỏi quý vị những cá nhân nào, những tổ chức nào xứng đáng để được vinh danh? Công cuộc đấu tranh đang tiến hành, đã làm rớt được một sợi lông chân nào của bọn giặc hay chưa mà vội vinh danh? Chúng tôi thấy có một số người đã tôn vinh nhà văn Trần Khải Thanh Thủy và luật sư Lê Thị Công Nhân lên ngang hàng với vị anh hùng dân tộc là Hai Bà Trưng! Họ là những người can đảm, dám đấu tranh trực diện với bọn giặc nhưng nếu vội vàng tôn họ lên ngang hàng với anh hùng dân tộc Hai Bà Trưng thì quá đáng và hấp tấp. Thứ nhất, chúng ta có thể làm hư hỏng họ, làm cho họ đâm ra kiêu ngạo, ảnh hưởng đến công việc đấu tranh của họ. Thứ hai, bọn giặc sẽ tương kế tựu kế, biến những thần tượng mà chúng ta hâm mộ, suy tôn thành ra người của bọn chúng! À, chúng mày tôn thờ thần tượng Lê Thị Công Nhân phải không? Chúng ông sẽ dùng đô la để mua chuộc! Biết bao nhiêu người đã ngã gục vì đồng đô la rồi!
Như vậy xét cho cùng, những sự “vinh danh” đa số là có hại!
Một điều quan trọng nữa là lãnh vực chính trị hoàn toàn khác với lãnh vực sinh hoạt nghệ thuật. Người ca sĩ cần tiếng vỗ tay là đúng rồi nhưng những người đấu tranh chống cộng không phải là ca sĩ hay con kỳ lân! Ðã chấp nhận đấu tranh là phải chấp nhận bị nghe … chửi! Hơn nữa, tình hình chính trị xoay chuyển rất khó đoán trước. Nếu chúng ta vội vàng tôn vinh một người mà người đó chưa có bề dày thời gian thử thách thì e rằng mai mốt chúng ta sẽ bẽ bàng và hối hận! Ví dụ, trước đây nhiều người trong chúng ta rất kính nể ông cựu đại tá Hoàng Ðạo Thế Kiệt, thường gọi ông là niên trưởng. Vậy mà, đánh thoắt một cái, ông đã làm cho nhiều người trong chúng ta đâm ra thất vọng: ông đã nhiệt liệt ủng hộ kế hoạch “bất tuân dân sự – biểu tình tại gia” của việt gian Thích Quảng Ðộ! Thiên thượng phù vân như bạch y, chu du hốt biến vi thương cẩu!
Do đó, chúng ta cũng khen ngợi nhưng dè dặt. Số người đã chết vì ống đu đủ của Việt Tân xem ra có vẻ nhiều hơn chết vì đạn AK của bọn giặc. Ðó là lý do vì sao chúng tôi khuyên can không nên vội vàng vinh danh, tôn xưng bà Dương Nguyệt Ánh lên làm thần tượng! Quý vị hãy xem lại các dĩa DVD của trung tâm Asia, trong đó có nhiều đoạn phim vinh danh thầy Quảng Ðộ, bây giờ thầy đã biến thành con người như thế nào?
9. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Con rắn phải có cái đầu. Chúng tôi muốn hoạt động chống cộng, muốn đi tìm “minh chủ” mà không biết tìm nơi đâu? Theo ý quý vị thì người nào cũng là “việt gian” hết cả vậy thì mong quý vị hãy giới thiệu cho chúng tôi một vị “minh chủ”. Xin đa tạ!
TRẢ LỜI:
Như trên chúng tôi đã trình bày, thời thế tạo ra anh hùng chớ anh hùng không thể làm ra thời thế. Phải gây dựng một phong trào chống cộng rộng khắp trong toàn dân cái đã, sau đó tự động sẽ có người “cầm chịch” xuất hiện. Hiện nay, mỗi một người yêu nước chính là “minh chủ” cho chính mình. Quý vị không cần ai lãnh đạo hết. Tự mỗi người chỉ cần đừng đi du lịch Việt Nam, tẩy chay hàng hóa và sách báo của việt cộng, đừng gởi tiền về Việt Nam, nói chung là triệt nguồn tài chánh của bọn giặc là cũng đủ làm cho bọn chúng khốn đốn và sụp đổ. Còn nếu muốn hoạt động nhiều hơn thì có rất nhiều phương cách mà chúng tôi đã nêu ra trong các bài viết trước. Ví dụ như tố cáo những tên giặc, đã từng là đồ tể đang định cư tại hải ngoại ..v..v… Có rất nhiều việc cho từng cá nhân có tấm lòng yêu nước để làm mà không cần phải tham gia vào một tổ chức hay đảng phái nào.
Khi phong trào chống cộng chưa phổ biến và chưa mạnh thì chưa thể có lãnh tụ. Và lãnh tụ phải chính là người đã từng vất vả cùng hoạt động với phong trào chớ không phải là một thằng trí thức chọc cứt không thủng, có bằng tiến sĩ, tốt nghiệp ở đại học nào đó ở bên Mỹ. Những thằng nào bây giờ xuất hiện và tự xưng là “minh chủ” hay “lãnh tụ” đều là những thằng bịp! Ví dụ như đã từng có những thằng hề như “thủ tướng” Ðào Minh Quân, “quốc trưởng” Nguyễn Khánh, “thủ tướng” Nguyễn Hữu Chánh, rồi Hoàng Duy Hùng và mới nhất là Nguyễn Bá Cẩn. Tất cả những tên này đều do bọn chó Việt Tân dựng lên.
Ðiều quan trọng nhất là quý vị phải có trình độ phân biệt đâu là vàng đâu là thau. Ðiều này có vẻ khó nhưng nếu quý vị chịu khó theo dõi tìm hiểu thì sẽ biết. Chắc quý vị cũng biết, các siêu thị bên Mỹ thường bán “sale” (đại hạ giá) vào dịp cuối tuần. Ví dụ như họ bán đùi gà, đại hạ giá một pound chỉ có nửa đô la. Trong một đống đùi gà khổng lồ bày ra trên bàn, có đủ loại “vàng thau” trộn lẫn với nhau. Ðùi gà một tuần, đùi gà năm ngày, bốn ngày, ba ngày và mới ra lò. Ðối với một tay mơ đực rựa đi chợ thì hầu như anh ta không thể nào chọn lựa được những đùi gà “mới ra lò”. Nhưng đối với con mắt lão luyện của các bà nội trợ thì chỉ sau một vài tiếng đồng hồ, đống đùi gà trên bàn chỉ còn lại những thứ thiu thối, có “tuổi thọ” trên ba ngày!
Tất cả những thằng điếm chính trị, cho dù bọn chúng có ngụy trang, đóng kịch khéo tới đâu, cũng bị người dân vạch mặt! Một khi người dân đã có đủ trình độ chính trị để chọn lựa “đùi gà” thì lãnh tụ sẽ tự động đến với họ chớ không cần phải đi tìm. Và chưa biết chừng chính quý vị là lãnh tụ chớ không phải là ai khác!
10. Ý KIẾN THÉC MÉC:
Xin hãy giới thiệu cho chúng tôi một vài vị lãnh tụ không có tỳ vết nào trong quá khứ?
TRẢ LỜI:
Chúng ta không nên đặt nặng vấn đề quá khứ và lý lịch. Thậm chí, ngay trong quá trình đấu tranh, một người có thể va vấp, chúng ta cũng rộng lượng chấp nhận họ là người lãnh đạo. Nhân vô thập toàn và phải có va vấp mới có hoàn thiện. Ðiều quan trọng nhất, người lãnh đạo phải là người THỰC SỰ VÌ DÂN VÌ NƯỚC. Trong quá khứ và hiện nay, có một vài cá nhân bị bọn giặc bắt và những người đó đã đọc những lời thú tội. Bọn giặc đã quay video và phổ biến trên internet để bôi nhọ những người này hoặc mượn tay cộng đồng hải ngoại để giết họ. Chuyện “thú tội” không phải là quan trọng. Vấn đề là những cá nhân đó có thực sự quyết tâm tiếp tục đấu tranh hay không. Họ lỡ vấp ngã, chúng ta sẵn sàng vực họ dậy và giúp họ tiếp tục tiến bước.
Trần Thanh
Ngày 29 tháng 6 năm 2009
Chú thích:
Boomerang: Loại vũ khí của thổ dân Úc, hình cong như lưỡi liềm, nếu biết cách ném, nó sẽ quay lại điểm xuất phát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét